That Mid-Autumn season…
The end of September sings the song of nostalgia with the frigid winter, the tender rain and the chilled air. It’s also the time of the year when we could live slowly and return to our families’ warm embrace to celebrate an upcoming Mid-Autumn season of reunion.
Joining us on the Gossip Show episode 2, Mr. Tuan – 2D Team from Officience has invited us to immerse ourselves in the memory train to his sweetly innocent and memorable childhood. So what are you waiting for? Let’s get on board with Officience now!
Trung Thu năm đó…
Tiết trời cuối tháng 9 gửi lại cho mình một chút se lạnh chớm đông, chút mưa thu man mát cùng cơn gió dịu mang theo những hồi ức xưa thật đẹp. Tháng 9 cũng mang theo mình một mùa Trung Thu ấm áp để chúng ta được dịp chậm lại một chút mà trở về bên gia đình, chia sẻ niềm vui với người thương và đón một mùa đoàn viên thật trọn vẹn.
Đến với Gossip Show tập thứ 2, anh Tuấn – Team 2D của Officience đã mang đến những kỷ niệm tuổi thơ ngây ngô và đáng nhớ để đưa chúng ta lên chuyến tàu “Trung Thu năm đó” thật nhẹ nhàng và cũng thật sâu lắng. Hãy cùng Officience trải nghiệm chuyến đi này nhé!
1. Do you have any special plans with your family for this Mid-Autumn Festival 2020?/ Trung Thu năm 2020 này, anh có dự định gì đặc biệt cho gia đình không?
As our family’s annual customs, we would travel North, and our destination this year will be Da Nang, my hometown to celebrate the Mid-Autumn Festival since I have not had a reunion dinner with my parents, brothers, and sisters for such a long time. However, the unpredictability of COVID-19 forced us to postpone the plan to ensure the family’s health. So I think I will improvise and bring the Mid-Autumn spirit to my house. Wherever you are, as long as you can stay with your beloved family, you are well prepared for a wonderful reunion festival.
Theo lệ mọi năm thì anh sẽ đưa gia đình mình ra Bắc, còn năm nay thì anh dự định cho cả nhà về Đà Nẵng quê anh để đón Tết Trung Thu vì đã lâu rồi anh chưa có một mâm cơm với đầy đủ ba mẹ, anh, chị em của mình. Vậy mà dịch COVID-19 chuyển biến khó lường, nên kế hoạch đành hoãn lại để đảm bảo sức khỏe cho tất cả mọi người. Nên anh nghĩ mình sẽ tùy cơ ứng biến mà mang Trung Thu về nhà mình. Dù ở đâu đi nữa thì miễn được ở cùng với gia đình nhỏ của mình là cũng đủ một cái Tết Đoàn Viên rồi.
So, this year my wife started making mooncakes at home, from non-baked to baked types. I can not count how many batches of cakes have been made so far but now my family is fragrant with this warming scent. Our homemade mooncakes are not as delicate as those from big-brand companies but I find it much tastier, probably because of the efforts, loves, and cares we put into it, and hence its sweet love flavor which is much better than the industrial sweetener.
Bời thế, năm nay vợ anh ở nhà cũng tập tành làm bánh trung thu, từ bánh dẻo tới bánh nướng. Không biết làm đến nay đã được mấy mẻ bánh rồi, giờ nhà thơm nức mũi với hương bánh quen thuộc. Mình tự làm nên bánh cũng không sắc sảo như mua ở những thương hiệu lớn nhưng anh thấy ngon hơn rất nhiều. Chắc vì là do mình tự tay nâng niu từng bánh, chăm chút ở từng công đoạn và đặc biệt là làm bằng cả tình cảm của mình nên bánh tuy ít ngọt mà anh cũng thấy nó “ngọt tình” hơn bánh tiệm nhiều lắm.
2. Coming to the topic of this episode “Last Mid-autumn…”, can you tell us one of your most memorable moments from the previous seasons that you have gone through?/ Đến với chủ đề tập này “Trung Thu năm đó…”, anh có thể kể về một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của mình trong các mùa Trung Thu mình đã đi qua được không?
I think if I could return to my childhood, I would ride the “Last Mid-autumn…” train back to Da Nang, when I was still a giddy little boy catching up to my friends’ play.
Anh nghĩ nếu được trở về thời thơ ấu của mình, anh sẽ đưa chuyến tàu “Trung Thu năm đó…” quay về Đà Nẵng thời anh còn là cậu nhóc lí lắc, ham chơi, lúc nào cũng cùng lũ bạn bày hết trò này đến trò khác.
My hometown was a working village, so the children didn’t have much access to media and entertainment beside a few TV programs for children, let alone the internet at that time.That was why the Mid-Autumn seasons truly meant Children’s Holiday. Since the early lunar July, the kids have already started collecting money from their savings, only 1 or 2 thousand dongs of breakfast money and established a shared fund to organize the Mid-Autumn Festival for the whole neighborhood.
Xóm anh ngày ấy là xóm lao động, nên bọn trẻ tụi anh không có cơ hội tiếp cận nhiều phương tiện giải trí, chương trình TV dành cho thiếu nhi cũng rất ít và thời ấy cũng không có internet như bây giờ để mà biết tìm video này xem, mở nhạc kia nghe hay chơi trò chơi điện tử. Nên mấy dịp Trung Thu này thật sự đúng nghĩa là Tết Thiếu Nhi. Nên cứ đến khoảng đầu tháng 7 âm, tụi nhỏ xóm anh sẽ bắt đầu gom tiền lại, mỗi đứa tự tiết kiệm 1,2 ngàn đồng quà sáng, lập thành quỹ chung để chơi Trung Thu cả xóm.
Speaking of that, I remember the time when we gathered together to make the lion dance head. Thanks to our hometown specialty in wood crafting from bamboo, most of us had a bit of skill and meticulousness when making handicrafts. Therefore, making a sturdy frame of bamboo and zinc for the lion dance head was a piece of cake in our neighborhood. Once we finish the frame, the kids would take out the old books, cook with flour to make paste, and start to color the lion dance head.
Mà nhắc đến khoảng thời gian ấy, anh nhớ nhất là lúc tụi anh túm tụm lại với nhau trổ tài làm lân. Vì là xóm chuyên làm về các sản phẩm từ tre nên hầu như ai trong xóm đều có một chút khéo léo và tỉ mỉ khi làm những món đồ thủ công này. Bởi thế, việc làm nên một chiếc khung sườn chắc chắn từ tre và kẽm cho chú lân là chuyện nhỏ ở xóm anh. Sau khi đã có khung, tụi nhỏ sẽ lấy sách vở cũ của năm học trước ra, rồi nấu với bột mì để tự làm hồ dán và bắt đầu tô điểm cho chiếc đầu lân thêm sắc nét.
To make the lion dance head more beautiful, we also deducted from the fund to buy plastic wire to tie the row, cut into pieces, and knit together to make the body for the lion. Then we took the flower-arranging iron pad to brush those plastic fibers in the direction of the rope to strip it evenly into thin fibers to form mane, beard, and tail for the lion. We also made clothes for the lion dancer from these materials to get the bright colors costume.
Để đầu lân được đẹp hơn, tụi anh cũng trích quỹ chung ra đi mua dây nhựa cột hàng về cắt thành đoạn đan vào nhau để tạo thành một tấm lớn làm thân cho lân. Rồi lại dùng tiếp những sợi nhựa này, lấy miếng chông sắt cắm hoa chải xuôi chiều sợi dây để tước đều thành các sợi mảnh tạo thành bờm, râu và đuôi cho lân. Ngoài ra tụi anh cũng làm đồ cho người múa lân từ chính những vật liệu này luôn để có được sự đồng bộ và màu sắc tươi tắn đẹp mắt.
The Mid-Autumn Season finally came, we hopped around from house to house to perform the traditional lion dance. The profits were returned to the contributors and the remains were used to buy candies to celebrate the festival. Well, kids will be kids, even if the party had only a few mooncakes and some candies, it would not stop them from cheering the whole day.
Làm xong lân thì Trung Thu cũng đến gần, tụi anh mang lân đi múa hết nhà này đến nhà kia. Tiền thu được thì trả lại cho người góp vốn, phần dư thì mua bánh kẹo về làm liên hoan. Lũ nhỏ mà, chỉ cần nghe liên hoan là đã vui sướng cười tít mắt cả ngày rồi dù là tiệc chả có cao lương mĩ vị gì chỉ đơn giản vài ba chiếc bánh cùng vài viên kẹo nhỏ thôi.
3. So during that time, is there anything that you never forget?/ Vậy khoảng thời gian ấy, có điều gì đáng nhớ nhất khiến cho anh mãi không thể quên không?
Picking out the most memorable memory from my childhood is really tough because these stories already are a part of me, so I treasure every moment.
Đã gọi là kỉ niệm ấu thơ thì việc chọn ra một cái đáng nhớ nhất chắc là rất khó bởi với anh những câu chuyện này nó đã là một phần trong anh rồi nên giây phút nào anh cũng quý cả.
Back in the days, we went on doing the lion dance but didn’t have a drum because we’re short on budget. So we had to turn the iron water tank upside down, stretch the raincoat over it. Normally one person for a drum, but we needed to have three kids: one would hit the drum while the other two would sit to keep the raincoats because if the cover is sunken, it won’t sound. Then there was a season when we borrowed the drums from the insurance association, these drums were often used in the neighborhoods, so the uncles told us to be very careful, If we damage it, we had to pay for it ourselves. We were kids, how could we have a lot of money? We played it softly and kept it carefully. Much later, with the money from making lions and doing lion dance, we decided to buy a drum for the team.
Nhớ ngày bé đó, tụi anh đi múa lân nhưng không có trống vì kinh phí lúc ấy chưa cho phép nên phải dùng thùng nước bằng sắt lật úp lại, căng áo mưa lên trên mà làm trống. Bình thường một người thì một trống, nhưng tụi anh phải ba đứa vì 2 đứa ngồi dưới giữ áo mưa, một đứa đánh vì nếu lớp bọc mà trũng xuống thì sẽ không kêu. Rồi cũng có mùa tụi anh mượn được trống của hội bảo thọ, thường những trống này dùng trong các đám ở xóm nên mấy chú bác căn dặn kĩ lắm là không được làm hỏng. Vì nếu có hư hại thì tụi anh phải tự đền, mà lúc nhỏ thì làm sao có nhiều tiền được nên mượn là giữ kỹ lắm. Mãi về sau, tụi anh làm lân rồi múa lân nhiều nên quyết định để dành tiền quỹ chung mà mua một cái trống riêng cho nhóm để chơi lâu dài.
There was also a quite memorable moment because it was “half crying, half laughing”. Back then, there were many houses by leaves, not the townhouses built with bricks as now, electricity was limited so there wasn’t much light at night. Every time we did the lion dance, there would be about 4-5 kids holding torches to light the way. There were kids, so when having fun they would not pay any attention. Seeing the lion attentively, raised a torch high into the roof of a house. That was a fire, but fortunately, it was only slightly scorched. Now that when we sit back, everyone remembers this story, lights up the mood with the lion dance, we also nearly “light up” other’s houses.
Bên cạnh mấy hồi ức về lân thì cũng còn một lần khá đáng nhớ vì nó “dở khóc dở cười” lắm. Hồi đấy nhà phên còn nhiều chứ không phải nhà phố xây gạch sơn nhiều màu xanh đỏ tím vàng như bây giờ, điện cũng hạn chế nên ánh sáng vào buổi đêm là không nhiều. Nên mỗi lần vác lân đi múa thì sẽ có tầm 4-5 đứa cầm đuốc theo để soi đường. Thì con nít mà, vui quá là không để ý gì nữa. Đứng xem lân chăm chú, thuận tay giơ luôn ngọn đuốc lên cao bén vào mái nhà người ta. Thế là cháy, nhưng cũng may chỉ là cháy xém nhẹ thôi, chứ cũng không gây nên hỏa hoạn. Giờ mà ngồi lại kể, đứa nào cũng nhớ chuyện này, múa lân trung thu vui đã đành mà còn xém làm nhà người ta sáng nhất xóm nữa.
4. As you shared, you have been celebrating the Mid-Autumn Season in three regions of Vietnam: North, Central, and South, so is there anything special about each one that you are most impressed with?/ Như anh đã chia sẻ, anh đã từng đón Tết Trung Thu ở cả ba miền Bắc Trung Nam, vậy có điểm gì đặc biệt ở mỗi miền mà anh ấn tượng nhất không?
My childhood was associated with Da Nang so what I remember the most are the memories from that time, the handmade colorful lion that carried the lion dance around the village brings the warming spirit and bustle of laughter to my neighbors.
Tuổi thơ anh thì gắn liền với đất Đà Nẵng rồi, nên những gì anh nhớ chính là những kỉ niệm từ hồi bé, những chiếc lân tự làm màu sắc cùng những đêm mang lân đi múa khắp xóm. Mang không khí nhộn nhịp và rộn tiếng cười về với xóm mình.
When I got married, I often go back to my wife’s hometown in the North to celebrate the Mid-Autumn Season. In my opinion, this season here remains the traditional spirit. A full set of decks including annona, crunchy persimmon, pomelo, sticky rice, boiled chicken, and especially mooncakes which people will queue up to buy at the right traditional brand, to present to the ancestors. During this time in the North, the weather is also beautiful, the wind is cool, the fields are just harvested, so the family has the opportunity to reunite.
Còn tới khi có gia đình, thì anh lại hay về Bắc quê vợ anh để đón tết Trung Thu. Theo cảm nhận của anh thì ở đây đậm chất truyền thống hơn. Đầy đủ mâm cỗ gồm na, hồng giòn, bưởi, xôi nếp, gà luộc và đặc biệt là bánh trung thu được xếp hàng để mua đúng thương hiệu cổ truyền bao lâu nay để dâng lên tổ tiên. Khoảng thời gian nay ở Bắc, tiết trời cũng vừa đẹp, gió thu man mát, đồng áng cũng vừa thu hoạch nên gia đình được dịp đoàn viên.
Those are my experiences of the Central and the North, and when I came to the South to start a career, it was a completely different atmosphere. Although the southerners are generous, the Mid-Autumn Season is quite faded here. Maybe because in Saigon, people are caught up in the bustle of work, so few people stop for a moment to feel this warm Mid-Autumn weather. I feel that the mooncakes in the South meant something like a give and take, he brought it to me, so I gave another back. That’s why my family usually has a lot of mooncakes around this season but it’s pale in comparison to the satisfying small pieces of cake with little green bean paste of my childhood.
Đó là trải nghiệm của anh về miền Trung và miền Bắc, còn khi anh vào Nam để lập nghiệp thì lại là một không khí hoàn toàn khác. Người miền Nam tuy hào sảng, phóng khoáng nhưng dịp Trung Thu lại khá nhạt nhòa. Có thể là vì ở đất Sài Gòn mọi người bị cuốn theo vòng xoáy nhộn nhịp của công việc nên chả mấy ai mà dừng lại một tí để cảm nhận cái tiết trời Trung Thu đầm ấm này. Đến chiếc bánh Trung Thu ở trong Nam anh thấy cũng mang ý nghĩa ngoại giao nhiều hơn, người này mang tặng mình thì mình cũng đi mua để biếu lại. Bởi thế nhà anh năm nào cũng nhiều bánh, ăn mãi không hết chả bù ngày xưa chỉ cần một cái bánh nướng, bánh dẻo nhỏ xíu, có miếng đậu xanh là vui rồi.
Bài chia sẻ cảm động quá! cám ơn anh Tuấn về câu chuyện Trung Thu – Tết đoàn viên thật ý nghĩa! ^^
Có những thứ rồi sẽ qua đi nhưng kỷ niệm thì luôn còn hoài, cảm ơn anh đã chia sẻ ( đặc biệt là thế hệ 9x như em ) về câu chuyện Tết Trung Thu – Tết Đoàn Viên ! 😀